Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

ĐẠI DƯƠNG BIỂN SÓNG

Bài 81/



ĐẠI DƯƠNG BIỂN SÓNG

Anh ở trời Tây nhớ trời Đông
Nơi đây băng giá xót xa lòng
Bao năm xa cách lòng hiu quạnh
Em có bao giờ nhớ đến anh?

Anh biết tình anh chỉ nặng lòng
Mà sao nỗi nhớ mãi phiêu bồng
Chiều rơi vạt nắng hồng phai úa
Là lúc tâm hồn anh nhớ mong...

Nhớ quá những ngày xưa có nhau
Ai ngờ tình một sớm phai nhàu
Chiều hè phượng rụng bay theo gió
Anh thẫn thờ đếm bước - Tình đau

Ngày ấy làm sao có thể quên
Áo em tha thướt trắng ngoan hiền
Thục nữ yêu kiều nồng môi lụa
Má lúm đồng tiền em rất duyên

Ngây thơ hờ hững tháng ngày trôi
Nào có ai biết nỗi-đọan-đời
Lòng người như lá thu vàng úa
Gió vô tình thổi tít mù khơi...

Anh cố tìm em trong giấc mơ
Mà mơ biết sẽ đến bao giờ
Anh như lầu vắng chờ trăng sáng
Đêm trường hư ảo, mộng bơ vơ...
...
Đọc lá thư anh, mắt lệ mờ
Anh vẫn còn nhớ đến ngày xưa!
Lòng Em bão nổi hay giông tố
Đại dương biển sóng, nhớ vô bờ...

Phạm Thị Minh-Hưng.
(Cảm tác bài hát Anh ở trời Tây 
nhớ trời Đông của PĐChương)

*
Bài 82/

MẶC KỆ THỜI GIAN

Bảy mươi có mấy hãy vui tươi
Thi phú ung dung hát xướng chơi
Thong thả bụi trần vương mái tóc
Miệt mài cõi tạm cứ yêu đời
Thời gian mặc kệ như ly cạn
Tuổi tác lo gì dẫu mấy mươi
Một cõi chan hòa đời ấm áp
Tình yêu mộng đẹp chẳng hề vơi...

Phạm Thị Minh-Hưng
*
Bài 83/

MẶC KỆ VÔ THƯỜNG

Ta bây giờ có mong chi thêm nữa
Để mất để còn so với trăm năm
Tóc buồn ủ rũ lá úa chiều thu
Đã là thế - một màu mây bàng bạc

Thời gian ơi sao phũ phàng bụi bặm
Một thời nhan sắc đã xanh xao
Vầng trán cao thông minh vô tội lỗi
Nụ cười tươi có còn nở trên môi?

Mặc kệ vô thường - hãy an nhiên tự tại
Sống âm thầm chẳng hứa hẹn tương lai
Nhìn cuộc đời bằng đôi mắt dửng dưng
Dù đời tả tơi bão giông không ngừng

Tuổi đời chất cao năm tháng héo hon 
Cứ yên vui quên hết những hao mòn
Mỗi bình minh thêm một ngày vui mới
Dẫu nỗi buồn gặm nhấm xác thân còm

Đời tỉnh-thức thời khắc lướt qua mau
Buồn vui ngơ ngẩn khắc khoải âu sầu
Vắng lặng ngày qua đêm đen vời vợi
Đời một người như hạt cát giữa biển khơi!

Phạm Thị Minh-Hưng.

*
Bài 84/




TÌNH GIAN DỐI

Tình yêu đà vỗ cánh
Còn trơ trọi mình tôi
Có chăng hồn cay đắng
Nước mắt lặng lẽ rơi!

Sao tình nỡ phũ phàng
Như lá thu phai nhạt,
Như gió heo may buồn
Héo úa sương chiều buông...

Giã biệt và hãy quên
Những ấm êm hạnh phúc
Ngày đắm đuối bên nhau
Tình thiết tha dịu vợi!
...

Tình biền biệt nơi đâu
Chắc bên người yêu mới
Những lời yêu lả lơi,
Như người đã cùng tôi?

Chỉ nói một lời thôi,
Chúc người vui tình mới
Quên đi đã một thời
Giả vờ yêu...gian dối


Phạm Thị Minh Hưng
(Cảm tác bản nhạc Giả vờ yêu)

*
Bài 85/


NGÓNG TRÔNG

Đợi anh về với những hư hao
Anh giấu tình xanh tự thuở nào
Một góc con tim chừng héo úa
Nửa vầng trăng cũ đã xanh xao

Ngày ấy xa nhau đời bão giông
Ước hẹn tình mơ tê tái lòng
Biển bờ xa cách tình tan tác
Biền biệt mà sao mãi ngóng trông

Gọi tên nhau vời vợi tình đau
Anh hứa sẽ về sao quá lâu
Nhung  nhớ gì không ngày yêu dấu
Một mình em vàng võ canh thầu

Đêm Thánh Vô Cùng giá lạnh hơn
Chuông ngân nhắc nhớ kỷ niệm buồn
Kỷ niệm ảo mờ bao hình bóng 
Giáng Sinh về trống vắng hư không! 

Phạm Thị Minh-Hưng.
(Viết cho Yth)

*
Bài 86/



 TIỄN ĐƯA.

Có nỗi đau nào hơn
Nỗi buồn thương tiễn biệt
Lời tạ từ da diết
Có níu kéo được chi
Khi người đã ra đi
Rời xa, rời xa mãi...

Tiếng đàn sao ai oán
Tấu khúc biệt ly sầu
Lệ nhòa trên mắt biếc
Lệ ứa thấm tim đau
Tiễn đưa người yêu dấu
Mịt mù phương trời nao.

Còn nỗi đau nào hơn
Khóc thương tình thâm sâu
Cỏ úa, phương trời sầu
Trời buồn, mưa giăng mau
Dấu tình đang phai nhàu
Thuyền ơi về bến nao?

Còn đây giây phút cuối
Biết bao điều chưa nói
Lòng xót xa, vời vợi
Khúc nhạc sầu chơi vơi
Người ơi sao mà vội
Biết bao giờ cho nguôi!

Phạm Thị Minh Hưng

*
Bài 87/






Sắc Màu.

Tôi yêu thế giới ảo sắc màu
Những hình ảnh đẹp với ngàn sao
Hoàng hôn mây tím lòng xao xuyến
Nhạc khúc du dương dạ vấn vương

Tôi yêu hoa thắm lá xanh xao
Yêu vần thơ dệt mộng hư hao,
Yêu trăng tròn - khuyết yêu hoa dại

Yêu lá vàng thu, nắng hồng đào

Tôi bước vào thơ mộng ảo huyền
Bằng hình ảnh đẹp của nàng Tiên
Bằng nắng nhạt phai chiều hoang vắng
Tiếng gió lao xao, mưa trước hiên

Ai cười khúc khích ở bên tôi
Hay chính hồn tôi đang rất vui
Ngất ngây âm hưởng đời muôn sắc
Tiếng nhạc câu thơ bay bổng chơi vơi

Phạm Thị Minh Hưng

*
Bài 88/





Giận Hờn.

Đừng giận hờn chi hỡi anh yêu
Tình em chăm chút thiếu, chưa nhiều?
Nắng sớm mưa chiều ai thấu hiểu
Lòng em u uẩn biết bao nhiêu!

Kìa anh run rẩy trái tim hao
Vì sao buồn bã với âu sầu
Giòng thơ hư ảo tình hư ảo,
Day dứt lòng anh suốt canh thâu?

Nàng thơ mãi thiết tha, hỡi anh
Giận chi cho héo úa ngày xanh
Tình em như ánh trăng mười sáu
Thương yêu son sắt giấc an lành

Đã biết bao lần giận lại quên
Đời người sóng gió chẳng bình yên
Anh sợ vần thơ tình mơ mộng
Chia cách đời nhau buổi chớm đông?

Chiều nay mưa sướt mướt ngoài  hiên
Nhìn mưa lòng bỗng thấy ưu phiền
Gió đùa cành lá xôn xao gió
Lành lạnh mưa rơi, giọt buồn thêm.

Tình thơ nồng nàn mãi bên anh
Dẫu trăng có hẹn ở đầu cành
Mây có níu chân nơi đỉnh núi
Thơ vẫn là thơ thuở tình xanh!

Đừng giận nhé anh khổ những chiều
Làm sao nói hết những dấu yêu
Phôi pha mầu nắng buồn se sắt
Phai nhạt ấm nồng tình hắt hiu!

Phạm Thị Minh Hưng.

*
Bài 89/



Ngân Hà.

Ngân Hà giải lụa ngàn sao
Lung linh ánh sáng muôn mầu trời đêm
Dòng sữa ngọt đôi môi mềm
Ta dìu em đến bên thềm sông Thương

Ngân Hà ánh mắt vấn vương,
Ngõ yêu ta lạc bước đường mộng du
Đêm nay huyền diệu mơ hồ
Trăng vàng hư ảo tình giờ phôi phai 

Ta nghe như tiếng ai cười
Thoảng bay trong gió bỡn đùa vườn hoang
Ngân Hà tỏa ánh mơ màng
Nhớ nhung trăng bỗng võ vàng đơn côi

Dù cho dâu bể chơi vơi
Tình ơi nhớ nhé một đời còn nhau
Ngân hà lấp lánh nhiệm màu
Trong như mắt biếc ngày đầu thiết tha.

Phạm Thị Minh Hưng.

.Bài 90/



THU PHAI

Nắng buồn nghiêng ngả chiều thu
Hiu hiu sương lạnh gió ru lá cành
Còn thoi thóp chút nhựa xanh
Sương mờ e ấp chiếc mành xám tro...

Lá vàng nép bóng cành khô
Co ro run rẩy gió hờ hững qua
Rừng thu vắng bóng tình xa
Xạc xào tiếng lá nắng hoa mắt buồn

Tình giờ như giọt mưa tuôn
Thu về tơi tả dỗi hờn tình đau
Bơ vơ lạ lẫm canh thâu
Một mình nức nở miên sầu xót xa

Tình buồn như áng mây qua
Xuân tàn thu đến nhạt nhòa sắc hương
Bước chân lạc cõi vô thường
Cỏ may phất phới sầu vương dặm trường... 

Thu phai nắng nhạt cuối đường
Vàng thu lá úa nhớ thương ngỡ ngàng
Màu xanh thuở ấy xuân sang
Chỉ còn ảo mộng bàng hoàng cõi mơ!

Phạm Thị Minh-Hưng.
(Tìm Đâu Xuân Xanh)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét