Thứ Tư, 5 tháng 10, 2016

CHÚT ĐỜI CÒN DƯ và XA NGƯƠÌ



Chút Đời Còn Dư… Thơ Hư Vô


thieu-nu-voi-hoa-hong
(Thiếu Nữ Với Hoa Hồng. Tranh Đinh Cường)
Một ngày thì cũng đã xa
Để tôi được gọi em là cố nhân
Ba mươi năm cũng còn gần
Nửa đời hối hả ân cần tìm nhau.
Thời gian lạnh tựa lưỡi dao
Phóng vào quá khứ vết đau ngọt ngào
Chắc gì đã có đời sau
Tôi còn lủi thủi bắc cầu em qua.
Nửa đời lãng phí tiêu pha
Chỉ là khoảnh khắc bước ra bước vào
Để làm hư mất đời nhau
Phấn son một thuở đã nhầu đáy gương.
Em về giấu sợi tơ vương
Bên người dưng chắc cũng buồn như tôi
Tìm quanh một phía em ngồi
Biết đâu cũng có chút đời còn dư…
Hư Vô
*

CHÚT ĐỜI CÒN DƯ


Gặp nhau một chút... Xa rồi 
Thì thầm gọi khẽ, tên người - cố nhân
Mấy mươi năm mãi ngại ngần
Tháng 10 hấp tấp xoay vần tìm nhau!

Tình buồn, sắc lạnh hơn dao
Vương mang mộng mị, lao đao ngọn sầu
Hẹn hò chi...đợi kiếp sau
Cầu còn chưa bắc nơi nào ghé qua?

Lời thơ nhỏ giọt xót xa
Đi tìm ảo ảnh, ngày qua đêm tàn
Chơi vơi ngọn nến xanh vàng
Lung linh ánh lửa, ... hoang mang mắt buồn

Anh đi hư ảo canh trường
Sài gòn mưa lạnh con đường lá rơi
Tìm đâu một phút bên người?
Tiếc gì nhau nhỉ...Chút đời còn dư?!...

Phạm Thị Minh-Hưng.
Thứ4-05/9/2016.13g20'

(cảm tác Thơ HV-Chút Đời Còn Dư)













































































http://cogaivn.jigsy.com/baimoi

Chút Đời Còn Dư... Thơ Hư Vô

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2016

QUỲ VÀNG và BÓNG



















QUỲ VÀNG và BÓNG

Tôi ngồi ngắm cái bóng tôi
Bỗng dưng chợt thấy chơi vơi cõi lòng
Bóng đang nép cánh hoa rừng
Hoa trong lớp kính em mừng tặng tôi

Kính soi- bóng những bồi hồi
Làm duyên một chút mỉm cười với hoa
Bóng sao e ấp nhạt nhòa
Hoa vàng sắc thắm mượt mà quỷ xưa...

Con đường đi học sớm trưa
Ngắt cành hoa dại mà ngơ ngẩn lòng
Tình như một sợi tơ trong
Hai tà áo trắng bềnh bồng tóc mây 

Chiều thu ước mộng giăng đầy
Quỳ vàng một thuở ngất ngây hương nồng
... Chờ ai tháng đợi ngày mong
Cánh hoa mộng mị - tình không hẹn hò...!

Phạm Thị Minh-Hưng.

LẤP LÁNH TÌNH THU


 Lấp Lánh Tình Thu.

Mong manh như sương sớm mùa thu
Chiếc lá chao nghiêng, gió cuối mùa
Hơi thở của ai kia rất nhẹ
Mùa thu vàng khe khẽ đi qua!

Những dấu yêu dẫu phôi phai, ngày tháng
Chưa bao giờ cũ, bởi thời gian
Bên nhau nồng ấm dường đâu đó
Giấc mơ hồng... tuổi 16 ngây thơ...

Bỗng thoáng nhớ có điều gì đã mất
Tình chơi vơi, mỗi lúc một đong đầy
Hồn bâng khuâng 
quắt quay, dịu ngọt
Lời thơ buồn lắng đọng mơ say...

Mong manh thu vàng - sắc thu dịu nhẹ
Lặng lẽ mơ màng ấm áp tình thu
Em ngây ngất một trời thu vời vợi
Sợi tơ lòng lấp lánh những yêu thương!

Phạm Thị Minh-Hưng
(Cảm tác từ bài viết của Em gái Bạch Trầm)

MONG MANH THU VÀNG
(Cảm nhận về tập thơ "Mong manh thu vàng" của Cô Phạm Thị Minh Hưng)
Mong manh như làn hơi sương buổi sớm mùa thu chỉ cần chạm nhẹ là tan biến. Mong manh như chiếc lá mùa thu lặng lẽ úa dần rồi chao nghiêng theo gió. Mong manh như hơi thở của ai kia rất nhẹ. Mùa thu vàng khe khẽ đi qua... Nhũng dấu yêu ngày tháng dẫu phôi pha. Những xa xăm chưa bao giờ cũ. Những bây giờ nồng ấm hương xưa. Và ngày mai đẹp tựa giấc mơ. Trong vắt nụ cười tuổi thơ mười sáu...
Không nói nhớ mà nhớ quắt quay. Không nói yêu mà yêu cứ tràn đầy. Không nói buồn mà buồn thương da diết. Không nói triết lý mà triết lý cứ hiển hiện thật tự nhiên, mềm mại, dễ thương.
Cứ như thế tình thơ, ý thơ thoảng qua rất nhẹ mà đọng mãi trong lòng người. Lặng lẽ. Dịu dàng. Ấm áp..
Cầm trên tay tập thơ MONG MANH THU VÀNG của nhà thơ PHẠM THỊ MINH HƯNG, đọc từng dòng, từng trang rồi đọc luôn một mạch, chợt nhận ra không biết từ lúc nào mình đã nâng, lật từng tờ thật nhẹ như thể sợ những dòng thơ mong manh sẽ tan đi trong tay. 112 bài bài nào cũng hay, cũng dung dị, lắng sâu.
Cảm ơn nhà thơ- cô giáo Phạm Thị Minh Hưng đã góp vào mùa thu một sắc vàng dịu nhẹ, góp vào vườn thơ những sợi tơ lòng lấp lánh, và góp cho đời một tình yêu mạnh mẽ đến diệu kỳ. Thật đáng quí, đáng trân trọng, nâng niu...
BT. 26-9-2016