LÁ THƯ MÙA XUÂN
Lá thư Xuân mến gởi đến phương anh,
Đã mấy mùa qua, lá rụng xa cành
Anh có còn nhớ nhung gì kỷ niệm,
Mình em giờ, đong đếm dấu tình xanh
Trời mây buồn, cõi lòng em hiu quạnh
Nhớ rất nhiều ngày hai đứa bên nhau,
Mùa Xuân cũ, ngất ngây tình yêu dấu
Anh dịu dàng, e ấp tiếng yêu đầu.
Đóa hồng thắm ép bài thơ hò hẹn,
Xây lâu đài, bao ước mộng dài lâu...
Áo trắng thơ ngây đùa trong nắng lụa
Mong ước một ngày ngây ngất hương cau...
Tình đẹp như ánh trăng rằm, mười sáu!
Tình thơ ngây chẳng vướng chút u sầu
Quấn quýt nồng nàn, an nhiên vở mới,
Có bao giờ ai biết được ngày sau?
Nào có hay...Tình như lá phai màu
Đất trời nghiêng ngả chìm nổi bể dâu
Tìm nhau nơi nao đường đời vạn nẻo
Chiều Xuân ấy - một chiều xuân úa nhầu...
Anh đi rồi cách biển rộng sông sâu
Đời hết vui, lòng tan tác lạnh lùng,
Sao biết được... Tình chỉ là ảo mộng
Ôm trái sầu, thầm khóc suốt mùa đông!
Xuân nay, anh hẹn về thăm quê xưa
Đôi bờ cách trở tháng ngày nắng mưa
Bụi thời gian phôi phai màu mái tóc
Đón Anh về, kể chuyện ước mơ xưa...
..............
Ngày tương phùng nước mắt có như mưa?
Phạm Thị Minh-Hưng.
*