Thơ Ythnguyen
*
Yêu
màu đen
Xin hỏi người: sắc màu nào đôn hậu?
sắc màu nào bí ẩn, khiêm nhu?
sắc màu nào cho y phục các nữ tu?
và những đấng nam nhi không vấn vương
trần thế?
chẳng phải đó sao?
màu đen: đôn hậu,
màu đen: bí ẩn, khiêm nhu,
đã chọn làm màu áo cho nhà tu,
đẹp biết mấy, ôi màu đen huyền bí!
vì lẽ gì, người băn khoăn, rối trí,
khi tôi mặc bộ đầm dài chấm gót, màu
đen,
tôi vẫn tưởng là dễ coi, kín đáo,
trang nhã hơn các bộ Âu phục!
cớ sao, người lại nghĩ :
trông như “người mẫu”, dự lễ hội mới
về?!
và không biết phải “đối phó” làm
sao,
với đám bạn bè nghịch tinh, thích
trêu chọc.
nên đành lòng trốn họp, tránh đi.
(dù lâu nay vẫn tự nhận: mình rất
“lì”)!
thoạt nghe, tôi chỉ mỉm cười,
“thấm” rồi, mới thấy là người “ngộ”
ghê?
người lấy quyền gì để trách chê?
đòi phạt tôi thế này, thế nọ?
tôi thế đấy: lọ lem và lập di,
khắp rừng người, tôi chẳng giống
ai!
không luận tranh ai đúng, ai sai,
chỉ muốn được một lần cho nói rõ:
Yth, là như thế đó,
khen, chê, thương, ghét…tùy mỗi người!
Ythnguyen
*
XIN ĐỪNG HỎI
Xin
đừng hỏi, vì sao tôi hay khóc
Nước
mắt tràn chỉ tại quá đầy thôi
Hạnh
phúc đâu riêng chỉ ở tiếng cười
Tôi
còn thấy dịu êm bằng nước mắt
Không
khóc được đời u buồn chất ngất
Lệ
cạn rồi, lòng rạn nứt khô khan
Hạnh
phúc xót đau sẽ thấy dâng tràn
Khi
nước mắt tuôn môi sầu khô héo
Tôi
đa cảm, nên Trời cho hay khóc
Khóc
khi sầu và khóc cả niềm vui
Nụ
cười thoảng qua, nước mắt ngậm ngùi
Mặn
tinh khiết trên môi tôi đằm thắm!
Người
yêu tôi ngày xưa thường lo lắng
Khi
thoáng nhìn giọt nước mắt tôi rơi
Nhẹ
lắc đầu, tôi khẽ mỉm miệng cười:
Dòng
nước mắt cuốn nỗi buồn đi mất,
(Em
không sao)!
Ythnguyen.