Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

BẢN GIẢI MÃ 1 - NỖI NIỀM CỦA CON_Ythnguyen




NỖI NIỀM 
CỦA CON

 Bố ơi! Có hiểu chăng lòng con?
Nỗi lòng còn thơ dại,
Bố ơi! Bố nghe con nói không?
Những lời nói vô cùng âu yếm,
Luôn bắt đầu bằng hai tiếng: “Bố ơi”!

                 ***

Mười mấy năm qua rồi,
Tình con thành oán hờn, mật đắng,
Đau đớn chưa, Bố bỏ chúng con rồi!
Không nuôi dưỡng, không một lời thăm hỏi,
Thế mà khi ra đi, Bố nói:
Đời Bố hết rồi, chỉ vì hạnh phúc của chúng con!
Nay bang Cali, hẳn Bố vẫn còn,
Sống ở đấy, nhưng dấu con địa chỉ,
Có lẽ nào một sự thật rất ư mai mỉa,
Và sượng sùng, được minh chứng ngày nay.
Dù tất cả bà con nội ngoại bên này,
Vẫn tin tưởng vào tư cách thanh cao ngày xưa của Bố,
Nên khi Bố biệt tăm, con vẫn ngỡ:
Có thể, Bố đã gặp tai nạn thình lình,
Hoặc đang miệt mài theo đuổi một lý tưởng cao xa.
Dù trời đất bao la,
Vẫn có dịp tình cờ, cho một người quen thân quả quyết:
Đã gặp Bố đi (hai người) trong một tiệm ăn!

                          ***
                      
Đang khi đó, nơi quê nhà, chúng con vẫn sống:
 Vừa đi học, vừa trồng thêm ngô, khoai, sắn,
Để góp thêm vào số lương thực hàng năm.
Có những buổi trưa, nắng nồng như thiêu rám,
Mấy mẹ con nằm sóng soài, sau khi mệt lả vì cần lao!
Hay có những chiều cơn mưa Hè đổ sớm,
Đứng nép vào nhau, dưới tán lá xòe của một gốc cây,
Sóng Lá(*) xù xì, nước mắt dâng đầy,
Rơi lã chã, giọt mưa tuôn, hay mồ hôi đổ?
Hay dòng nước mắt đã hòa lẫn mồ hôi!
Bố có bao giờ biết đến Bố ơi!
Dù thiếu thốn, chơi vơi trước ngưỡng cửa cuộc đời,
Vất vả, khó nghèo, con đâu dám quản,
Chỉ nhức nhối vô cùng về tin tức của người đi:
Trốn trại, vươt biên, Bố đã mưu cầu được gì?
Ngoài, đánh mất danh dự lương tâm,
chối bỏ mối tình thân vì một người vợ mới?
Sang đổi vợ, lời thế gian đã nói,
Ba núm ruột của mình, Bố cũng đành dứt bỏ hay sao?

                          ***
Trời cao, ơi hỡi Trời cao!
Đâu còn có chén đắng nào đắng hơn?
Bố con: vượt được đại dương,
Giờ, chịu chết đuối trong mương sặc bùn!
Lạy Ngài! Xin rủ lòng thương,
Sáng soi tâm hồn, Bố tỉnh cơn mê!

Ythnguyen / GA.
(Viết theo tâm sự của Mẹ con chị NMH ở Căn Cứ 3, XH, XL, ĐN)

(*) Loại cây đặc trưng của Rừng Lá. Búp lá dài, tước ra từng phiến
mỏng, dùng làm giây cột rất chắc.

Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

TIẾNG ĐÀN ĐÊM ĐÔNG - Thơ PTMinh-Hưng - Nhớ Một Thời...





Cuối đông giá lạnh tê người
Có còn nhau chốn chơi vơi xa nào
Dương cầm thánh thót ngân cao
Âm thanh trầm bổng lao xao mơ hồ

Nghe như biển sóng vật vờ
Đêm đông bãi vắng chẳng chờ đợi ai
Buồn hơn chiều nắng Thu phai
Tuyết rơi trắng xóa đường dài xa xăm

Còn gì ngày tháng âm thầm
Tình xanh nay đã phù vân ảo mờ
Nhìn quanh mộng chẳng là thơ
Tiềng dương cầm lạnh, hững hờ - hư không...

Cầm bằng một kiếp sầu đông
" Cuốn theo chiều gió " long đong mỏi mòn
Tình xưa có lại hoàn không!
Tiếc chi ... một đóa phù dung úa tàn,

Tiếng đàn bao nỗi thở than...
Một mình ngã phím đàn trầm xót xa.

Phạm Thị Minh-Hưng

*

   



Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

NỐT LẶNG PHÍM DƯƠNG CẦM

Tiếng Dương Cầm_Văn Phụng - Nốt Lặng Phím Dương Cầm...


Nốt Lặng Phím Dương Cầm



NỐT LẶNG PHÍM DƯƠNG CẦM

Tiếng đàn thẫn thờ, nhịp tim buông chậm
Dấu tình sầu còn vương vấn ngày đêm
Hơi thở nghẹn ngào hay là ngấn lệ
Bởi mong chờ dẫu mòn mỏi chưa quen

Phím dương cầm đứng im nơi dấu lặng
Tái tê người bên nốt nhạc xanh xao
Có còn không chút dư tình Tháng Chạp
Mong manh đất trời...Hay thất lạc nhau

Thinh không ngọn sóng lao đao đáy vực
Tiếng đàn ai bay bổng cõi mơ hồ
Tìm đâu hư vô gõ xuống cung tơ
Thoáng qua rồi có kịp níu giấc mơ!

Tuyết lạnh lẽo phủ hàng cây Tháng Chạp
Đông úa tàn cây cỏ dẫu trăm năm
Mây xám co ro mặt trời ủ rũ
Kìa dáng ai, nghiêng ngả phím dương cầm...

PTMinh-Hưng.