Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

TÌM MƯA




Những ca khúc với tiếng hát Áo Cà Tím play list:
https://www.youtube.com/channel/UCGNE...
Những sáng tác của Trần Tuấn& Áo Cà Tím play list:
https://www.youtube.com/channel/UCGNE...


TÌM MƯA
(Mưa và Em 2)

Tìm mưa hay tìm em
Hoàng hôn buồn không nói
Một mình hồn chơi vơi
Tiếng hát ai ngậm ngùi...

Em đi xa đâu mất
Chiều đông buồn mênh mang
Mây sầu cao chất ngất
Mưa gió vừa đi hoang

Chờ mưa trong gió thoảng
Chờ em lối đi mòn
Con đường bao kỷ niệm
Lúc nào em đi ngang?

Dấu yêu ơi có nhớ
Chuyện tình như giấc mơ
Xin em đừng tiếc nuối
Tình vàng son ngây thơ...

Phạm Thị Minh-Hưng.

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

MƯA và EM


BÊN NHAU CHIỀU MƯA
MƯA và EM
Ta gặp em cơn mưa đầu mùa hạ
Hoàng hôn buồn chiếc lá đong đưa
Đứng bên nhau nhìn mưa bối rối,
Ánh mắt ngập ngừng xao xuyến chơi vơi
...
Em nhìn mưa lặng im không nói
Mưa...miên man sầu thương vời vợi
Ướt con đường ngõ phố chưa quen
Ta thấy em buồn - mưa mãi không thôi!
...
Đường về xa mênh mang muôn lối
Tiếng hát cô đơn vang vọng âm thầm
... Ta một mình với mây trời xám ngắt
Ta chờ mưa hay đang ngóng trông em?
...
Mưa rơi - mưa rơi sao em không tới?
Ly cà phê buồn bên nỗi nhớ bơ vơ
Có hẹn hò chi mà ta cứ đợi
Lòng bâng khuâng - Ta hát khúc ngậm ngùi...
Phạm Thị Minh-Hưng.
(Cảm tác bản nhạc không đề của DuongTuongDuy_Bmt)

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016

Đôi Bờ Xa Vắng


ĐÔI BỜ XA VẮNG

 Có bao giờ em biết giận hờn anh
 Dù đoạn đành anh quên hết tình xanh
Một thuở ân cần tình em trao gởi
Bây giờ. anh - gió thoảng bay nhanh!

Nếu là gió, anh nhẹ hôn làn tóc
Anh giả vờ như muốn dỗ dành sao?
Cơn gió mát hình như em lảo đảo
Anh xa vời..em.biết đợi chờ ai?

Chiều cuối thu mưa ướt mèm lối nhỏ
Biết tìm đâu chút hơi ấm bên người
Gió nơi nao áng mây trời đang đợi
Mắt rưng sầu ôi, nỗi nhớ chơi vơi!

Đông lạnh lùng, tuyết rơi phủ vai gầy
Mình em ngồi - buồn lặng lẽ nơi đây
 Anh có biết không - đôi bờ xa vắng
Tháng ngày âm thầm sóng nhớ mù khơi!

Phạm Thị Minh-Hưng.


Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

CÚN YÊU - NGÀY EM HAI MƯƠI




















NGÀY EM HAI MƯƠI

Hai mươi tuổi mộng đầy vơi
Hai mươi như ánh trăng ngời mênh mang
Tung tăng khúc hát trăng vàng
Mừng em tuổi lớn rộn vang tiếng cười!

Ánh trăng chiếu sáng chơi vơi
Em ngồi hát khúc yêu đời vang xa
Hồn nhiên tiếng nhạc lời ca
Dòng Ngân lấp lánh ngọc ngà ánh sao

Bâng khuâng tình khúc ca dao
Ngày 20 tuổi ngọt ngào lời ru
Ầu ơ, tiếng Mẹ xa mù
Chăm con yên giấc ngủ mơ dịu dàng...

Mong con rạng rỡ hiền ngoan
Bao nhiêu năm ấy lo toan sớm chiều
Con là lẽ sống tình yêu,
Hai mươi tuổi lớn Mẹ nhiều ước mong

Tình Mẹ như nắng mai hồng
Mênh mông biển sóng bềnh bồng đại dương
Hai mươi tuổi mộng nồng hương
Vào đời vững bước con đường ước mơ!
...
Phạm Thị Minh-Hưng
Tặng Sv Y Khoa2 DTDuy.
SG-9g40', T6-18/11/2016

*

CÚN YÊU

 Cún trắng trẻo, da mịn màng 
như da em bé chín, mười tháng tuổi, 
Cún nói năng nhẹ nhàng 
như con mèo con, kêu mẹ... meo meo...


Cún học chăm và học nhiều
như sinh viên đại học, 
Cún nuôi cá vàng trong hồ, 
Và trồng cây hoa mầu tím dễ thương,


Cún có hay ghẹo em Su không? 
Đừng nha Cún yiu!  


Cún đi học có sớm không 
để chơi với bạn?


Cún mặc áo khoác dài và rộng 
nhưng cũng đẹp wa, hihi,


Cún ơi, nhớ đừng chơi game 
nhiều hơn hai tiếng một ngày nha
Cặp mắt kính sẽ dày thêm nhiều đó,
sẽ xấu trai và kính  mang nặng lắm,
tội cho cái mũi gọn gàng, xinh xắn


Cún ơi, cái miệng mom móm, 
cặp môi mỏng, xinh xinh của Cún,
mới dễ  thương làm sao... (wow)... hihi...


Cún à, còn cặp giò, chớ đá lung tung
kẻo lại chấn thương, tội cho nó lắm, à... nhe!


Cún yiu làm toán  giỏi lắm  nhỉ,  
nhưng đừng vội vàng kẻo... wrong... hihi
Cún yiu học, học cho giỏi, cho ngoan nha, 


Cún Hàn Quốc của ba và mẹ, 
Cháu cưng của mọi người,
Cún yiu, Cún  yiu!! 
 Thương và nhớ Cún nhiều nhiều,
Cún Yiu! Cún Yêu!

Phạm thị Minh Hưng


**

 Năm có Siêu Trăng(Supper Moon)
21g ngày 14/11/2016 - Rằm tháng 10 âm lịch.
68 năm mới có 1 lần Quả dất và Mặt trăng gần nhau.

Siêu trăng dòm cửa nhà em, 14/11-21g





Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016

MÙA THU ƯỚC MƠ - TÌNH THU NGẬM NGÙI


Mùa Thu Ước Mơ.

Anh chờ mùa thu đến
Mùa thu đẹp dịu êm
Bên nhau tình vời vợi
Nồng say ngát hương đời...

Bước nhẹ vào rừng thu
Lá còn ướt sương mù
Đong đưa làn gió thoảng
Hồ thu lặng như ru

Em thích muôn lá đỏ
Cây phong đứng khoe màu
Lá ơi sao sặc sỡ
Đẹp như giấc mộng du?

Chậm thôi - Thu yêu dấu
Đừng vội tàn phai mau
Cho đời bao nồng ấm
Tình nhung gấm dài lâu...
  Phạm Thị Minh-Hưng.
(Mến tặng ac_Hoàng Hoa_CY-PH)

*
Ảnh PH-NTH.

TÌNH THU NGẬM NGÙI

Thu đến đây mùa thu mộng mơ
Mây thu bàng bạc chiều bơ vơ
Bao nhiêu lá biếc khoe màu sắc
Vời vợi tình thu bước ngẩn ngơ!

Một mình lạc lõng phía rừng thu
Xạc xào tiếng lá gió vi vu
Có phải em-thì thầm gió thoảng
Nhắn nhủ lời yêu đẫm sương mù...

Thu đến nơi này không có em
Thu xưa kỷ niệm dấu trong tim
Thời gian có bao giờ quay lại
Mà sao mải miết cứ đi tìm?

Làm sao đếm được lá thu phai
Đếm đong tiếc nuối-nỗi ai hoài
Hoàng hôn gió cuốn mây bay mỏi
Thu hỡi,...Tình thu mãi ngậm ngùi!

Phạm Thị Minh-Hưng.


Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

ĐÀ LẠT MƠ HOA


Đà Lạt Mơ Hoa.

Đây Đà Lạt xứ ngàn hoa đua nở
Khoe muôn màu xanh tím, đỏ vàng mơ
Bước bên nhau tình dịu dàng mở hội
Em có nghe ai hát khúc yêu đời

Hồ Xuân hương bóng chiều sương xuống vội
Hàng thông xanh vương vấn nắng hoàng hôn
Âm thầm hứng những giọt vàng rơi rụng
Tay trong tay, ôi, hạnh phúc tuyệt vời!

Nhẹ hái cánh hoa lòng còn xanh biếc
Cài cho em lên mái tóc nồng hương
Hồ Than thở đang cùng ta chia sẻ
... Chợt gió lùa, thức giấc, mấy bâng khuâng!
...
Giấc mơ qua tình bơ vơ hụt hẫng
Chỉ là mơ, hờ hững cõi hư không
Trong bóng đêm lòng cứ tự hỏi lòng
Có phải nhớ-thương nhiều nên mộng mị?
...
Tìm nhau nhé trong cõi mơ huyền ảo
Chuyện tình yêu như một thoáng mơ qua
Đà Lạt mộng mơ ngút ngàn nỗi nhớ
Có kịp về nối lại ước mơ xưa?

Phạm Thị Minh-Hưng.
(Bài thơ viết cho những cuộc tình
 chỉ như giấc mơ  hoa!)


Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2016

TRÁCH THẦM




TRÁCH THẦM

Anh vẫn nhớ ngày thần tiên tuổi nhỏ

Trong lớp nhìn theo gió, cánh phượng bay
Đùa trong nắng phượng thướt tha lơi lả
Phượng mơ màng vương vấn gót chân ai!

Nắng ban mai lung linh đôi tà áo

Mái tóc buông dài, em thả theo mây
Dáng tiểu thư gót ngọc bước trang đài
Anh vội vã viết vần thơ mộng ảo...

Em đâu biết những canh dài thao thức

Ấp ủ trong tim những tha thiết ân cần
Chỉ là mơ...lúc nhớ, lúc bâng khuâng
Bên cửa lớp anh ngượng ngùng lóng ngóng...

Những bài thơ ép trong trang vở mỏng

Những lời yêu sao ấp úng ngập ngừng
Anh khờ khạo,... một câu dù muốn nói
Đã nhiều lần, chẳng thốt được nên lời...

Anh chôn dấu những lời yêu vụng dại

Tự trách mình sao nhút nhát, - vì đâu?
Để bây giờ, vạn dặm cách xa nhau
Nhớ thương mãi, dáng phượng xưa yêu dấu!..   

Phạm Thị Minh-Hưng.

(Bài Thơ viết cho Em)

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

THU MƠ



















THU MƠ

Thu đến đây mùa thu mộng mơ
Hàng cây đứng lặng dưới sương mờ
Lá vàng lá đỏ rung rinh gió
Heo may lạnh giá thoáng bơ vơ

Vần thơ xin gởi áng mây bay
Về phía trời thu nhung nhớ đầy
Chiếc lá thu vàng còn mãi đợi
Bước chân người hò hẹn thu say...

Mình sẽ dạo chơi dưới nắng thu
Đếm bao lá đỏ đẫm sương mù
Ngắm áng mây trời trôi lãng đãng
Dấu trong tim nỗi nhớ tình mơ

Lối về xào xạc lá tàn phai
Giấc mộng tình thu, giấc mộng dài
Hồ thu nước biếc trong xanh quá
Soi bóng trăng gầy lấp lánh mây...

Mỗi mùa thu đến một lần mơ
Chìm đắm bên thu mối tình hờ
Bâng khuâng lạc bước rừng thu vắng
Vời vợi tình thu luống ngẩn ngơ!

Phạm Thị Minh-Hưng.

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2016

CHÚT ĐỜI CÒN DƯ và XA NGƯƠÌ



Chút Đời Còn Dư… Thơ Hư Vô


thieu-nu-voi-hoa-hong
(Thiếu Nữ Với Hoa Hồng. Tranh Đinh Cường)
Một ngày thì cũng đã xa
Để tôi được gọi em là cố nhân
Ba mươi năm cũng còn gần
Nửa đời hối hả ân cần tìm nhau.
Thời gian lạnh tựa lưỡi dao
Phóng vào quá khứ vết đau ngọt ngào
Chắc gì đã có đời sau
Tôi còn lủi thủi bắc cầu em qua.
Nửa đời lãng phí tiêu pha
Chỉ là khoảnh khắc bước ra bước vào
Để làm hư mất đời nhau
Phấn son một thuở đã nhầu đáy gương.
Em về giấu sợi tơ vương
Bên người dưng chắc cũng buồn như tôi
Tìm quanh một phía em ngồi
Biết đâu cũng có chút đời còn dư…
Hư Vô
*

CHÚT ĐỜI CÒN DƯ


Gặp nhau một chút... Xa rồi 
Thì thầm gọi khẽ, tên người - cố nhân
Mấy mươi năm mãi ngại ngần
Tháng 10 hấp tấp xoay vần tìm nhau!

Tình buồn, sắc lạnh hơn dao
Vương mang mộng mị, lao đao ngọn sầu
Hẹn hò chi...đợi kiếp sau
Cầu còn chưa bắc nơi nào ghé qua?

Lời thơ nhỏ giọt xót xa
Đi tìm ảo ảnh, ngày qua đêm tàn
Chơi vơi ngọn nến xanh vàng
Lung linh ánh lửa, ... hoang mang mắt buồn

Anh đi hư ảo canh trường
Sài gòn mưa lạnh con đường lá rơi
Tìm đâu một phút bên người?
Tiếc gì nhau nhỉ...Chút đời còn dư?!...

Phạm Thị Minh-Hưng.
Thứ4-05/9/2016.13g20'

(cảm tác Thơ HV-Chút Đời Còn Dư)













































































http://cogaivn.jigsy.com/baimoi

Chút Đời Còn Dư... Thơ Hư Vô

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2016

QUỲ VÀNG và BÓNG



















QUỲ VÀNG và BÓNG

Tôi ngồi ngắm cái bóng tôi
Bỗng dưng chợt thấy chơi vơi cõi lòng
Bóng đang nép cánh hoa rừng
Hoa trong lớp kính em mừng tặng tôi

Kính soi- bóng những bồi hồi
Làm duyên một chút mỉm cười với hoa
Bóng sao e ấp nhạt nhòa
Hoa vàng sắc thắm mượt mà quỷ xưa...

Con đường đi học sớm trưa
Ngắt cành hoa dại mà ngơ ngẩn lòng
Tình như một sợi tơ trong
Hai tà áo trắng bềnh bồng tóc mây 

Chiều thu ước mộng giăng đầy
Quỳ vàng một thuở ngất ngây hương nồng
... Chờ ai tháng đợi ngày mong
Cánh hoa mộng mị - tình không hẹn hò...!

Phạm Thị Minh-Hưng.

LẤP LÁNH TÌNH THU


 Lấp Lánh Tình Thu.

Mong manh như sương sớm mùa thu
Chiếc lá chao nghiêng, gió cuối mùa
Hơi thở của ai kia rất nhẹ
Mùa thu vàng khe khẽ đi qua!

Những dấu yêu dẫu phôi phai, ngày tháng
Chưa bao giờ cũ, bởi thời gian
Bên nhau nồng ấm dường đâu đó
Giấc mơ hồng... tuổi 16 ngây thơ...

Bỗng thoáng nhớ có điều gì đã mất
Tình chơi vơi, mỗi lúc một đong đầy
Hồn bâng khuâng 
quắt quay, dịu ngọt
Lời thơ buồn lắng đọng mơ say...

Mong manh thu vàng - sắc thu dịu nhẹ
Lặng lẽ mơ màng ấm áp tình thu
Em ngây ngất một trời thu vời vợi
Sợi tơ lòng lấp lánh những yêu thương!

Phạm Thị Minh-Hưng
(Cảm tác từ bài viết của Em gái Bạch Trầm)

MONG MANH THU VÀNG
(Cảm nhận về tập thơ "Mong manh thu vàng" của Cô Phạm Thị Minh Hưng)
Mong manh như làn hơi sương buổi sớm mùa thu chỉ cần chạm nhẹ là tan biến. Mong manh như chiếc lá mùa thu lặng lẽ úa dần rồi chao nghiêng theo gió. Mong manh như hơi thở của ai kia rất nhẹ. Mùa thu vàng khe khẽ đi qua... Nhũng dấu yêu ngày tháng dẫu phôi pha. Những xa xăm chưa bao giờ cũ. Những bây giờ nồng ấm hương xưa. Và ngày mai đẹp tựa giấc mơ. Trong vắt nụ cười tuổi thơ mười sáu...
Không nói nhớ mà nhớ quắt quay. Không nói yêu mà yêu cứ tràn đầy. Không nói buồn mà buồn thương da diết. Không nói triết lý mà triết lý cứ hiển hiện thật tự nhiên, mềm mại, dễ thương.
Cứ như thế tình thơ, ý thơ thoảng qua rất nhẹ mà đọng mãi trong lòng người. Lặng lẽ. Dịu dàng. Ấm áp..
Cầm trên tay tập thơ MONG MANH THU VÀNG của nhà thơ PHẠM THỊ MINH HƯNG, đọc từng dòng, từng trang rồi đọc luôn một mạch, chợt nhận ra không biết từ lúc nào mình đã nâng, lật từng tờ thật nhẹ như thể sợ những dòng thơ mong manh sẽ tan đi trong tay. 112 bài bài nào cũng hay, cũng dung dị, lắng sâu.
Cảm ơn nhà thơ- cô giáo Phạm Thị Minh Hưng đã góp vào mùa thu một sắc vàng dịu nhẹ, góp vào vườn thơ những sợi tơ lòng lấp lánh, và góp cho đời một tình yêu mạnh mẽ đến diệu kỳ. Thật đáng quí, đáng trân trọng, nâng niu...
BT. 26-9-2016


Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

MONG MANH THU VÀNG



MONG MANH THU VÀNG
(Cảm nhận về tập thơ "Mong manh thu vàng" của Cô Phạm Thị Minh Hưng)


Mong manh như làn hơi sương buổi sớm mùa thu chỉ cần chạm nhẹ là tan biến. Mong manh như chiếc lá mùa thu lặng lẽ úa dần rồi chao nghiêng theo gió. Mong manh như hơi thở của ai kia rất nhẹ. Mùa thu vàng khe khẽ đi qua... Nhũng dấu yêu ngày tháng dẫu phôi pha. Những xa xăm chưa bao giờ cũ. Những bây giờ nồng ấm hương xưa. Và ngày mai đẹp tựa giấc mơ. Trong vắt nụ cười tuổi thơ mười sáu...
Không nói nhớ mà nhớ quắt quay. Không nói yêu mà yêu cứ tràn đầy. Không nói buồn mà buồn thương da diết. Không nói triết lý mà triết lý cứ hiển hiện thật tự nhiên, mềm mại, dễ thương.
Cứ như thế tình thơ, ý thơ thoảng qua rất nhẹ mà đọng mãi trong lòng người. Lặng lẽ. Dịu dàng. Ấm áp..
Cầm trên tay tập thơ MONG MANH THU VÀNG của nhà thơ PHẠM THỊ MINH HƯNG, đọc từng dòng, từng trang rồi đọc luôn một mạch, chợt nhận ra không biết từ lúc nào mình đã nâng, lật từng tờ thật nhẹ như thể sợ những dòng thơ mong manh sẽ tan đi trong tay. 112 bài bài nào cũng hay, cũng dung dị, lắng sâu.
Cảm ơn nhà thơ- cô giáo Phạm Thị Minh Hưng đã góp vào mùa thu một sắc vàng dịu nhẹ, góp vào vườn thơ những sợi tơ lòng lấp lánh, và góp cho đời một tình yêu mạnh mẽ đến diệu kỳ. Thật đáng quí, đáng trân trọng, nâng niu...
BT. 26-9-2016


*
 Lấp Lánh Tình Thu.

Mong manh như sương sớm mùa thu
Chiếc lá chao nghiêng, gió cuối mùa
Hơi thở của ai kia rất nhẹ
Mùa thu vàng khe khẽ đi qua!

Những dấu yêu dẫu phôi phai, ngày tháng
Chưa bao giờ cũ, bởi thời gian
Bên nhau nồng ấm dường đâu đó
Giấc mơ hồng... tuổi 16 ngây thơ...

Bỗng thoáng nhớ có điều gì đã mất
Tình chơi vơi, mỗi lúc một đong đầy
Hồn bâng khuâng 
quắt quay, dịu ngọt
Lời thơ buồn lắng đọng ngất ngây

Mong manh thu vàng sắc thu dịu nhẹ
Lặng lẽ mơ màng ấm áp tình thu
Em say đắm một trời thu vời vợi
Sợi tơ lòng lấp lánh những yêu thương!

Phạm Thị Minh-Hưng
(Cảm tác từ bài viết trên của Em gái Bạch Trầm)

*
SỰ KẾT NỐI TỪ "Mong Manh Thu Vàng" (Tập thơ của Tác giả: Cô Phạm Thị Minh Hưng).
Lần thứ hai cô Minh Hưng ra mắt Thơ. Tập thơ "Mong manh Thu vàng" với 112 bài, Thơ của cô nhẹ nhàng thanh thoát như tính cách của cô. Khi nhận tập Thơ cô tặng có chị buộc miệng thốt ra: Cô dạy Hoá sao cô làm thơ hay thế hả cô. Cô chỉ cười, nụ cười cũng rất hiền hoà. Mà đúng thật, nguồn thơ của cô thật dồi dào. Mặc dù tuổi cao, lại bệnh nan y trong người mà cô vẫn rất duyên tình với Thơ. Thơ cô thanh tao như gió nhẹ, như hương thoảng mà rất ân tình. Một nỗi buồn thương, một nỗi nhớ nhung giận hờn cũng là duyên cớ cho một bài thơ ra đời.
Trong một không gian ấm áp của cafe Vườn Lan, mọi người đã tề tựu đông đủ, tất cả đều là thân tình và chan hoà yêu thương đã vun đắp nên tập Thơ của cô: Người thì Thiết kế, người thì In ấn,...đều khép kín trong những Cựu Học sinh TH BMT tại Sài gòn. Thật tuyệt vời! Thơ của cô chỉ dành đề tặng, như san sẻ món quà tinh thần cho nhau.
Trong buổi toạ đàm Thơ, lần lượt từng người tặng hoa, tặng quà, phát biểu, đàn, hát, đọc thơ,...rất thân tình, đầm ấm trong không khí trang nhã và lịch lãm. Đề tài cũng khá hay và sôi nổi, khi thì bình thơ, lúc chen những tâm tình khác mang tính thời sự chia sẻ tiếc thương (Thầy Thế Vũ vừa mất).
Buổi toạ đàm Thơ cô Minh Hưng cũng có mặt hai nhà thơ khá nổi danh trên Fb: Anh Hung Kieu và chị Trâm. Chị Trâm làm thơ hay và có giọng đọc thơ cũng rất hay, vừa có mối thân tình như một thành viên trong gia đình của cô Minh Hưng, chị mãi tận Nhà Bè, đi hai chặng xe bus đến, tay trong tay mừng vui khôn tả !
Anh Hung Kieu cũng được cô Minh Hưng và mọi người thán phục tài làm thơ của anh. Trong lời phát biểu của anh, câu cuối anh dừng lại một giây và nói rằng: Nếu tôi còn "sống sót " thì mong sẽ góp thơ cùng in chung tập với cô. Rồi lúc nữa, anh mở Fb đọc cho mọi người nghe bài viết của anh với người bạn cùng thời thơ ấu, cùng thuở học chung với anh ở Trường TH Tổng Hợp BMT : Thầy Thế Vũ vừa mất ! Anh viết nhiều về thời tuổi thơ rồi xa vắng 20 năm sau vì chiến tranh. Bạn anh trở thành Thầy, anh vẫn là "Thằng", dí dỏm mà xen lẫn chút chua cay số phận. Rồi anh tự kể: Anh không một lời chia buồn, phân ưu khi bạn mất nhưng 3 giờ sáng anh vẫn còn thao thức để viết tiếp đến câu cuối : Không thể đến viếng bạn vì LỰC BẤT TÒNG TÂM. Những điều anh nói " nếu tôi còn sống sót" hay "Lực bất tòng tâm", dường như anh đã hé lộ một điều gì đó về sức khoẻ của anh. Thấy anh gầy đi nhiều, tuy vẫn còn đi lại được, giọng cười vẫn vang vang , song dẫu gì anh cũng không thể giấu mãi, ẩn kín mãi như những gì lâu nay cuộc sống của anh vẫn diễn ra âm thầm đơn độc với chính anh! Rồi anh chào Thầy và Cô cùng mọi người ra về sớm để uống thuốc.
"Mong manh Thu vàng" tập Thơ của cô Minh Hưng chiều nay đã tạo nên một mối duyên hội ngộ cho chúng em, những Cựu HS THBMT thân yêu, giờ ai cũng đã ở lứa tuổi U60 mãi cùng năm tháng vẫn nối kết cùng Thầy Cô. Chỉ mong sao Thu Vàng mà không Mong Manh sức khoẻ để mãi được cận kề niềm vui, nỗi buồn bên nhau như hôm nay.
Và nếu có thể, "HÃY LÀ MỘT ĐOÁ VÔ THƯỜNG" như trong tập Thơ cô đã thể hiện.
Rất vui cùng cô và tập Thơ của cô cũng như nhiều ấn tượng tốt đẹp với các Anh Chị khoá (68-75).
Ht,
Sg,ngày 25/9/2016.

*
GHI CHÉP NGẮN VỀ BUỔI RA MẮT THƠ CỦA CÔ MINH HƯNG
Văn chương đã bay hết về phía nữ mà bỏ mặc tôi lại giữa chốn trần gian. Thôi thì tôi cũng ghi chép lại vài dòng nôm na để góp vui với các bạn về buổi ra mắt tập thơ MONG MANH THU VÀNG của Cô MINH HƯNG vậy!
Lâu lắm rồi mới thấy tên của Lâm Dũng hiện lên màn hình khi điện thoại reo. Mỗi lần tay nầy gọi, thế nào cũng có cái-sự-rủ-rê.
- Anh nghe Lâm Dũng!
- Chào anh Hùng. Lâu lắm mới gặp lại. Anh khoẻ không?
- Không khoẻ lắm nhưng cũng còn đi được.
- Vậy thì mời anh ngày mai 4:00 chiều đến quán cà phê Vườn Lan gần nhà em dự buổi ra mắt tập thơ mới của Cô Minh Hưng.
- Rồi! Anh sẽ tới. Nhưng lần nầy có chụp hình thì mặt phải tươi tỉnh lên nghe.
- Em thì toàn chụp người ta chớ em có mấy khi!
- Ừ! Nói trước đó mà liệu. Đừng để anh phang cho một chữ mất sổ...gì khác nữa nghe.
Hắn cười khà khà rồi cúp máy.
Chiều chủ nhật Sàigòn trời đã khá mát mẻ mà lại không mưa nên thiên hạ tranh thủ chạy ra đường để hít khói xe lẫn nhau. Kẹt xe quá chừng!
Tới đầu đường Tân Kỳ-Tân Quý liếc đồng hồ đã gần 4:30. Phong cách nhà binh ngày xưa vẫn còn trong con người tôi nên ít khi trễ hẹn. Tôi không cố làm ra vẻ mình là nhân vật quan trọng để luôn đến trễ gây sự chú ý cho mọi người. Lần nầy thì ngoài ý muốn khi đang sống trong cái thành phố hỗn tạp và đông đúc nhất nước mà con với người sống lẫn lộn.
Chừng như sốt ruột khi chưa thấy bóng dáng tôi, Lâm Dũng lại réo lần nữa.
- Rồi rồi! Anh gần tới rồi. Đang bị kẹt xe ở đầu đường Tân Kỳ-Tân Quý.
- OK!
Chừng như tôi nghe tiếng thở hắt nhẹ nhõm của Lâm Dũng trong điện thoại.
Tới đầu đường Núi Thành tôi ngoặc phải. Vòng qua vòng lại thấy bảng hiệu Vườn Lan mừng quá tấp vô gởi xe. Mới hai năm trước tôi đã tới đây trong buổi ra mắt tập thơ THOÁNG HƯƠNG XƯA của Cô Minh Hưng mà! Sao bây giờ thấy lạ quá?
Úi trời! Nhìn vào quán thấy một đàn thiếu nữ mảnh mai yêu kiều trong những tà áo dài...mong manh như khói sương đủ sắc màu, mặt hoa da phấn đẹp thấu trời đang mỉm cười chào đón.
Nói nào ngay, khi đi tôi cũng ăn vận chỉnh tề rồi xịt một chút nước huê cho khỏi mùi khét nắng làm mấy em cứ tưởng lầm là một "đại da" chiều cuối tuần đi nhậu cho thư giãn nên đon đả đón mời.
Hơi bối rối, tôi chọn đại một em đứng gần rồi hỏi:
- Đi lên lầu đường nào CON?
Mèn ơi! Sao tôi ghét cái lối xưng hô của người Việt Nam nó tách bạch ngôi thứ quá! Cứ I với You như Mẽo hay Ngộ với Nị như mấy anh Ba nó dễ đánh đồng biết mấy! Một đoá hoa hương sắc thế kia mà cứ phải gọi là CON. Uổng thiệt! Phải chi là tiếng EM thì nghe nó nhẹ nhàng, êm dịu biết mấy phải không bà con?
- Dạ! Đi đường nầy CHÚ.
Lại thêm một lần ghét nữa!
Vòng qua vòng lại như trong mê cung, cuối cùng cô bé đưa bàn tay búp măng trắng như ngó sen ngửa ra mời tôi:
- Dạ đây Chú!
Tôi ló đầu vô thấy chỉ có mấy thằng cha lạ hoắc đang ngồi nhậu.
- Hổng phải CON ơi!
Lần nầy cô bé ngoắc một thằng đực rựa nhờ dẫn tôi qua một lối khác.
- Đưa giùm Chú đến chỗ họp mặt đồng hương gì đó.
Tôi chắc mẩm lần nầy khỏi phải leo lên những bậc thang khác mà mỗi bước là một cực hình bởi cái lưng đau nhói. Nhưng than ôi! Vẫn chỉ là những gương mặt đang đỏ lựng vì rượu chớ chẳng thấy Nàng thơ nào bay lượn quanh đây.
Tôi lắc đầu lần nữa. Lại phải gọi cho Lâm Dũng cầu cứu:
- Giờ nầy em ở đâu? Quang Trung nắng cháy da người...
- Anh tới là thấy em liền! Em đang đứng trước cửa chờ nè!
Thằng cu dẫn đường nói:
- Vậy chú bước qua quán cà phê bên kia đường chắc có.
Tôi tẽn tò bước thấp bước cao tuột xuống mặt đất quay lui. Định lấy xe ra, nhưng mấy chàng bảo vệ nói Chú cứ để ở đây cũng được. Hai bên cùng một chủ mà.
Hoá ra tôi sớn sác vô lộn tiệm. Cứ tưởng Lan nào cũng là Lan, nhưng Lan cà phê nó khác với Lan nhậu!
Bước qua đường đã thấy Lâm Dũng giơ tay ngoắc. Lại lên những bậc thang đau điếng cùng lúc với cô nàng Nhịn. Anh em lâu quá mới gặp nhau nên cứ cười toe.
Mèn ơi! Thiệt lỗi đạo quá! Thầy Vĩnh và Cô Minh Hưng cùng các bạn thân quen mà đa phần lớp 68-75 đã có mặt đông đủ. Những cái bắt tay siết chặt nói lên sự thương mến và tình đồng môn dồn dập khắp lượt. Ngồi kế bên, Thầy Vĩnh cứ tấm tắc khen:
- Tôi thích những cái ông viết về Banmêthuột xưa. Nó xác thực và gợi nhớ như Nguyễn Chính.
Thì Thầy cũng chỉ lớn hơn tôi có 4 tuổi chớ mấy, nên xưng hô như vậy cũng là thường.
Trên tường cũng có một poster lớn bìa tập thơ, vài lẵng hoa, vài chồng sách chờ được trao tặng, một dãy bàn dài ghế ngồi hai bên, vài cái dĩa, vài cái ly chuẩn bị cho một tiệc trà thân mật...
Để coi có ai?
Trước tiên là Thầy Vĩnh và Cô Minh Hưng, Lâm Dũng, Nguyễn Viết Kình, Thanh Thuý (3 nhân vật đã bỏ nhiều công sức để đứa con tinh thần của Cô Minh Hưng được chào đời), Hùng Nguyễn, Tâm, Hoàng Tuấn, Quang Tám, Hồng Trang, Hoàng Dung, Kim Oanh (nội tướng của phó nháy Lâm Dũng), Nhịn...và dĩ nhiên là có tôi. Lần nầy đặc biệt Cô đưa hai con và cháu nội tới cùng tham dự cho vui. Cô ký tặng mỗi người một tập thơ rồi nhờ những người có mặt ký vào một tập riêng cho mình để làm kỷ niệm như khi...dự đám cưới. Hì...hì...
Tôi không chịu đề tặng chung chung mà làm khó bắt Cô phải ghi thêm là Thân tặng nhà thơ s@...(sic)
Vậy là những quân cờ bắt đầu di động để vào cuộc.
Trước tiên, Lâm Dũng đại diện các lớp Cựu học sinh chúc mừng sức khoẻ Thầy Cô đồng thời nói lên những tình cảm đặc biệt của các bạn để hôm nay "đứa con riêng của Cô" (không có sự tham gia của Thầy) ra đời, đồng thời cũng nhắc lại kỷ niệm hai năm về trước cũng tại nơi đây, cũng những gương mặt thân quen nầy đã tề tựu chào đón người anh em THOÁNG HƯƠNG XƯA của nó. (Đó là tôi nói giùm Lâm Dũng cho nó có vẻ văn huê một chút chớ tay nầy nói năng dở ẹt! Tôi không hiểu sao mà ngày xưa Kim Oanh chịu hắn nữa).
Tức không chịu được, tôi xin phép Cô cho phát biểu vài lời:
"Em xin phép nói lời khâm phục sức sáng tác của Cô. Ý thơ như dồn nén mấy chục năm nay cứ đều đều tuôn chảy về trong Cô thể hiện bằng những bài thơ nồng nàn cũng có, tiếc nhớ cũng có, thương yêu hờn giận cũng có...thậm chí ở lứa tuổi cổ lai hy Cô vẫn còn cảm xúc như một thiếu nữ tuổi trăng tròn. Em không có điều kiện để thực hiện ước mơ tập họp "những vần thơ lai láng" của mình gởi đến mọi người. Mong sao lần ra mắt tập thơ tới, Cô cho em xin góp mặt ké vài bài để...lấy hương lấy hoa".
Vỗ tay! Cô cười hiền và gật đầu đồng ý. Sướng nhé!
Đến lượt Cô phát biểu ý kiến. "Cô không ngờ các học trò nhỏ của Cô ngày xưa bây giờ tất cả đã thành nhơn chi mỹ vẫn còn giữ lòng thương mến và kính trọng Cô như vậy, đã cùng nhau góp sức để những đứa con tinh thần của Cô thành hình làm niềm vui mà an ủi tuổi già, Cô cám ơn sự có mặt của mọi người hôm nay để buổi ra mắt tập thơ thứ ba của Cô thêm nhiều ý nghĩa!"
Cô cũng không quên khen ngợi một câu dành cho "thi sởi s@..." làm tôi khoái chí quá!
Cô trích một số bài thơ của mình rồi diễn giải những tình huống đưa cảm xúc đến với Cô. Trên tất cả là nỗi nhớ trong những bài thơ ấy hoàn toàn dành cho Thầy Vĩnh.
Cô nói nhỏ quá, nhưng chắc Thầy đã quen những lời cằn-nhằn-bên-gối nên xem chừng nghe rõ hết.
Ngồi bên cạnh Thầy, quay sang tôi bèn la làng lên:
- Coi nè! Thầy sung sướng và mắc cỡ khi một niềm yêu sâu kín được nói ra trước mặt mọi người tới đỏ mặt nè!
Nhìn vẻ sượng sùng của Thầy, tôi cười khoái trá trước vẻ sung-sướng-không-thể-nào-hoãn ấy.
Bạch Trầm xin phát biểu và đọc một phần lời giới thiệu vì e rằng những người có mặt nơi đây chưa chắc đã giở ra. Cái sự thật phũ phàng ấy có đó. Rồi Bạch Trầm đọc lên một vài bài thơ mà cô ưa thích.
Trêu đùa chọc ghẹo nhau để cười vui thoả thích thật bình dị và chân tình trong mối tình cảm sâu xa của những người bước ra đi từ cùng một xứ sở. Dường như những hạt bụi đỏ ngày xưa vẫn còn nằm trong nếp gấp tâm hồn của mọi người cùng từ lớp đất đỏ ba-dan nên dễ gần nhau hơn. Cộng chung với màu bụi phấn bay bay của những ngày xưa thân ái đã hoà trộn hoá thành một màu hồng tươi thắm mãi và không biến đổi trước sự khắc nghiệt của thời gian.
Ôi! Sao tôi yêu những con người ấy đến thế!
Ăn vài cái bánh ngọt lấy sức, Cô đề nghị phần văn nghệ giúp vui nối tiếp. Tiếng ghi-ta thùng của Hung Nguyen nhỏ nhẹ vang lên như mời gọi những giọng ca...đồng nát!
Tâm mạnh dạn xung phong hát trước sau những kể lể thành tích học hành của mình ngày xưa làm Cô gợi nhớ. Đây chánh hẩu là một ca sĩ Karaoké chuyên nghiệp với chất giọng mạnh mẽ. Sẵn có mấy tập nhạc trên bàn, giở trúng bài nào là hát bài ấy.
"Chiều nay không có em...Thành phố quên chưa lên đèn..."
Làm như em đang chạy đôn chạy đáo đi mua dầu lửa thắp đèn ở tận mãi xứ mô không bằng.
Giọng hay!
Người kế tiếp Tâm được quyền chỉ định là ca sĩ Băng Tâm của Câu lạc bộ sĩ quan Biên Thuỳ ngày xưa trên đất Banmêthuột. Cô chọn bài Nửa hồn thương đau của Phạm Đình Chương. Cuối bài, tôi ăn theo một câu: "Khóc...ơ...ơ...ờ...ơ...một mình". Vỗ tay vì song ca có một câu mà...hay quá!
Chưa đã ngứa, Lâm Dũng chạy ra nhờ phục vụ khiêng vào thùng bia và ít mồi nhậu cho không khí sung hơn.
Cô Minh Hưng đề nghị đến phiên tôi hát, nhưng nhắm chừng kham không nổi nên tôi xin phép đọc bài Đôi dòng cảm xúc của tôi về người bạn Trần Thế Vũ vừa qua đời.
Bài viết chừng như đã làm lòng tôi nặng trĩu, tôi chỉ muốn rúc vào một cõi riêng tư. Hơn nữa, cái lưng leo lên tuột xuống mấy vòng cầu thang khiến tôi đau buốt nên vội đứng lên xin phép Thầy Cô và các bạn ra về trước.
Tôi thích đem niềm vui tới cho mọi người hơn là phá hỏng một cuộc họp mặt với vẻ âu sầu.
Tội cho Hồng Trang phải chạy theo xuống mặt đường để hỏi thăm nguyên cớ.
Nụ cười vẫn nở trên môi và tôi trả lời:
- Có gì đâu!
Niềm vui vẫn còn cộng thêm sau lớp cửa kính phía trên cao kia khi tôi quay xe đi.
HÙNG BI
(60-68)







*@ Bộ tứ quan trọng của Mong Manh Thu Vàng: ** Lâm Dũng - Thanh Thúy - Minh-Hưng & Viết Kình.

---  Con gái lớn và con trai út cũng chia sẻ niềm vui cùng Nhà thơ PTMH: