Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017

TÌNH THU MONG MANH - THƠ 7/

THƠ 7/

61/

                          SẦU MƯA SÀI GÒN


Thôi thì trời cứ mưa đi

Sài Gòn xám ngắt ôm ghì nhớ thương

Làm sao quên nỗi vấn vương

Mưa chiều kỷ niệm đoạn trường tình thơ

Ước gì tình một giấc mơ

Cho ta gặp lại duyên hờ mộng phai

Sài Gòn mưa ướt áo ai

Lạnh lùng thương nhớ tình hoài ngóng trông

Người đi tít tắp mịt mùng

Giận hờn ai biết mây chùng gió bay

Sài Gòn mưa mấy hôm nay

Cho dài nỗi nhớ buồn lay lắt buồn

Bơ vơ trong cõi cô đơn

Mình em vàng võ dỗi hờn tình đau

Chiều buồn trời vẫn mưa mau

Sài Gòn nuối tiếc tình sầu bâng khuâng!

62/ 

LỜI TÌNH MONG MANH

Tình có xanh như cỏ
Lấp vũng sầu hoang vu
Trái tim hồng khô héo
Sương thu giăng mịt mù...

Tình lạc bước u mê
Lá thu vàng tái tê
Lắt lay chiều mưa lạnh
Sao nghe hồn não nề

Hay chăng thu vẫy gọi
Từ xa vắng mù khơi
Tình đời hoài lận đận
Ngổn ngang nỗi luân trầm...

Hoàng hôn mùa lá mục
Thăm thẳm một vực sầu
Vết thương tình ảo não
Lẽ nào anh không đau?

Có nghe lời cùng tận
Gọi suốt đời ăn năn
Đất trời mênh mông quá
Tình có chắc trăm năm?

Ngày đông buồn lảo đảo
Ngọn cỏ hồn xanh xao
Lạnh tanh hơn lòng đá
Tình mong manh...xa mù!

Phạm Thị Minh-Hưng 

63/

TRÁCH THẦM

Anh vẫn nhớ ngày thần tiên tuổi nhỏ
Trong lớp nhìn theo gió, cánh phượng bay
Đùa trong nắng phượng thướt tha lơi lả
Phượng mơ màng vương vấn bước chân ai!

Nắng ban mai lung linh đôi tà áo
Mái tóc buông dài em thả theo mây
Dáng tiểu thư gót ngọc bước trang đài
Anh vội vã viết vần thơ mộng ảo...

Em đâu biết những canh dài thao thức
Ấp ủ trong tim những tha thiết ân cần
Chỉ là mơ lúc nhớ lúc bâng khuâng
Bên cửa lớp anh ngượng ngùng lóng ngóng

Những bài thơ ép trong trang vở mỏng
Những lời yêu sao ấp úng ngập ngừng
Anh khờ khạo,... một câu dù muốn nói
Đã nhiều lần chẳng tnói được nên lời...

Anh chôn dấu những lời yêu vụng dại
Tự trách mình sao nhút nhát vì đâu
Để bây giờ vạn dặm cách xa nhau
Nhớ thương mãi dáng phượng xưa yêu dấu  

Phạm Thị Minh-Hưng. 

*
64/ 




LỜI NHẮN NHỦ TRÁI TIM


Gìn giữ nhé những mặn nồng hơi thở

Dẫu tình đời ngày tháng có phôi pha

Gìn giữ cả trái tim em nức nở

Tiếc thương đời lạc lõng giấc mơ hoa...


Trái tim hỡi sao em hay cắc cớ

Chẳng nhu mì như lá úa mùa thu

Cứ sắt se thoi thóp giữa sương mù

Hay em có điều gì chưa muốn ngỏ?



Hoàng hôn tới em thường hay hiu hắt

Làm khó chi cho hơi thở bơ vơ!

Cuộc đời này cũng chỉ một giấc mơ

Xin em nhé, vô tư đừng khắc khoải!


Ngày nào đó - em làm cao khó bảo

Giận hờn - không cùng hơi thở yên vui

Thế thì thôi, ta cũng sẽ ngậm ngùi

Quên tất cả tương lai và cuộc đời nghiệt ngã


Cõi hư không ở nơi nào ai biết

Muốn vui thêm hỏi có được hay không?

Trái tim ơi đừng dại khờ cách biệt

Hãy nhịp nhàng cùng hơi thở vui cùng


Xin em đó, trái tim hay đỏng đảnh

Hãy vui tươi đằm thắm thuở tình xanh

Đừng kiêu sa nhõng nhẽo ...cuối thu buồn

Cho ước mộng dài lâu mãi vấn vương...

*
65/

ẢO MỘNG
(Cánh cửa thần)
Ước gì ta có cánh cửa thần
Bước vào bà lão hóa giai nhân
Thế giới sẽ vui tươi mãi mãi
Tình sẽ bền lâu đẹp dáng xuân
Ước gì cánh cửa lòng luôn mở
Chất ngất mặn nồng tình bơ vơ
Không còn buồn bã chiều đơn lẻ
Mặc lá thu vàng có xác xơ
Ước gì con tim đừng rạn vỡ
Dù tình gian dối chẳng là mơ
Người bỏ đi xa tình hụt hẫng
Quạnh vắng cô đơn - giấc mộng hờ
Ước nữa làm chi chuyện vẩn vơ
Tình bạc tình phai ai có ngờ
Đen trắng hai màu trên mái tóc
Ảo mộng ngu ngơ - Tình hững hờ...
*
66/


ĐÀ LẠT XA RỒI

Đà Lạt chiều buồn mây tím trôi

Cô đơn lặng lẽ nhớ nhung người

Mùa xuân xưa, sóng đời nghiêng ngả

Rừng hoa sầu úa tình chia phôi


Ta lạc nhau rồi em ở đâu

Tìm nhau, tìm khắp cả tinh cầu

Hoa tím ngày xưa còn trông ngóng

Em có về xóa nỗi niềm đau?


Đà Lạt tháng mười mưa vẫn rơi

Đồi thông hiu hắt, bước lẻ loi

Mưa rơi sướt mướt cành hoa tím

Nhớ thương kỷ niệm...tình chơi vơi


Em có bao giờ nhớ ngày xưa

Đà Lạt hoàng hôn thuở hẹn hò

Những chiều dạo bước trên đồi tím

Hoa tím vương buồn bao ý thơ!

*
 67/



QUỲ VÀNG và BÓNG
Tôi ngồi ngắm cái bóng tôi
Bỗng dưng chợt thấy chơi vơi cõi lòng
Bóng đang nép cánh hoa rừng
Hoa trong lớp kính em mừng tặng tôi

Kính soi - bóng những bồi hồi
Làm duyên một chút mỉm cười với hoa
Bóng sao e ấp nhạt nhòa
Hoa vàng sắc thắm mượt mà quỳ xưa...

Con đường đi học sớm trưa
Ngắt cành hoa dại mà ngơ ngẩn lòng
Tình như một sợi tơ trong
Hai tà áo trắng bềnh bồng tóc mây

Chiều thu ước mộng giăng đầy
Quỳ vàng một thuở ngất ngây hương nồng
... Chờ ai tháng đợi ngày mong
Cánh hoa mộng mị - tình không hẹn hò...!

68/

ĐỌC THƠ NGƯỜI LẠ

Vô tình đọc thơ ai, người lạ
Một buổi chiều phơ phất hạt mưa 
Kể rất nhiều những kỷ niệm đong đưa
Bài thơ viết ngút ngàn bao nỗi nhớ

Thu đã về lá vàng rơi lả tả
Hồn bâng khuâng tình xa lạ ngại ngần
Hoàng hôn nhạt nhoà - tâm tư sầu lắng
Câu thơ buồn theo bóng ngả chiều qua

Trên cõi ảo đọc bài thơ xứ lạ
Từ chốn xa xôi mãi tận phương trời
Gởi về đâu ân tình tha thiết quá 
Gởi cho ai, huyền ảo những sầu mơ

Chiều mưa buồn sao hồn bỗng chơi vơi
Bâng khuâng mây tím khuất sau đồi
Chỉ là thoáng mộng là gió ngang trời
Là khói sương là nước chảy hoa trôi!  

*
69/

Đôi Ngả Dòng Sông

Hai dòng sông, dòng đời xuôi chảy
Như chúng mình, bèo dạt mây trôi,
Còn gì không, ngày tháng pha phôi
Hai dòng đời đôi người đôi ngả.


Sông uốn mình bến bờ cách trở,
Ai ngăn chia dòng nước hai mầu,
Gần bên nhau sao chẳng cùng nhau,
Hai dòng chảy, nông sâu đâu nguồn cội.


Sông xanh thẳm bên bồi, bên lở,
Cù lao nào chất chứa phù sa,
Cách biệt phương trời, ai chờ, ai đợi,
Có lần nào gặp gỡ giữa đôi ta?


Nhớ những lần đi về chung lối,
Cận kề nhau chẳng nghĩ suy gì
Ước mộng đơn sơ, tình trang vở mới,
Trong sáng yêu đời dệt mộng tương lai!


Rồi ... tang thương dâu bể đổi dời,
Nhạt phai ngày tháng, những buồn vui
Bây giờ, cách biệt phương trời nhớ,
Vời vợi xa rồi yêu dấu ngày xưa!


*
70/

HOA BẤT TỬ


Em là những đóa hướng dương

Là hoa bất tử, là hồng nhung trong vườn

Vườn hoa mộng thuở nào em có nhớ?

Tôi và em những trang vở trắng tinh

Tôi thanh xuân, em - cánh hoa học trò thơ dại

Mình có nhau thời hoa mộng ngày xưa

- Rồi... thời gian

Đã mấy mươi năm qua... như thoi đưa

như chớp mắt em ơi qua mau!


Có phôi pha không em những ngày xưa yêu dấu

Thời gian vô tình

Bụi thời gian vô tình

Phủ trắng mái đầu xanh

Tôi, tóc giờ điểm bạc

Và, tóc em cũng chẳng còn xanh

Ôi! Làm sao phủi được bụi thời gian
...

Nhưng, em ơi

Màu tóc có xanh hay bạc trắng

Lòng mình cứ trẻ mãi nhé em

Cứ trẻ hoài kệ ngày tháng không tên

Cứ trẻ mãi mặc thời gian em nhé

Trẻ như thuở nào, Thời hoa bướm ngày xưa

Vì, em ơi, em có biết không

--Ta đã có nhau-- có đoá Hoa Bất Tử

Trong lòng mình ...mỗi độ xuân sang...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét