TRĂNG CAO NGUYÊN
Kìa ánh trăng vàng soi bóng đêm
Ánh trăng huyền diệu sợi tơ mềm
Phương trời xa mịt mờ kỷ niệm
Tiếc nhớ ngút ngàn tuổi thần tiên
Trăng cao nguyên ánh vàng ngọt lịm
Hoa cà phê thơm ngát hương đêm
Ta bên nhau trăng vàng âu yếm
Đếm sao trời tình bỗng dịu êm.
Trăng hỡi đâu ngờ - trăng kỷ niệm
Một thời áo trắng thuở ngây thơ
Làm sao tìm thấy ngôi sao sáng
Như mắt ai nhìn thoáng ước mơ...
Ánh trăng xao xuyến niềm thương nhớ
Trăng nơi này nhớ bóng trăng xưa
Trăng sáng lung linh lòng băng giá
Một thời hương sắc đã phôi pha.
Phạm Thị Minh-Hưng
***
Bài 22/
NỖI NHỚ NGÀY ĐÔNG
NỖI NHỚ NGÀY ĐÔNG
Nỗi nhớ ngút ngàn giấc ngủ mơ
Chơi vơi trong mộng mị ơ thờ
Ngơ ngẩn mưa rơi lòng trống vắng
Mưa có trách thầm đêm bơ vơ
Không gian tĩnh lặng mưa miên man
Bao nhiêu lá chết tiễn thu vàng
Tình ơi kỷ niệm xa xăm quá
Hoa tuyết buồn rơi tiếc thu tàn!
Nỗi nhớ chập chùng như biển sóng
Lạc loài vầng mây trắng trôi xa
Tìm đâu bước chân thu vàng óng
Hiên ngoài lạnh lẽo xót hồn hoa!
Thu đã vời xa Thu nhớ nhung
Tình thu giờ ảm đạm hư không
Thu đi tan tác tình bèo bọt
Ngỡ ngàng băng giá tháng ngày đông...
Phạm Thị Minh-Hưng.
SG-T2-21-12-2015
***
Bài 23/
TÌNH CÓ CÒN XANH
.Tặng MK
(Viết cho những cuộc tình tan vỡ)
Gặp lại anh một sớm mùa thu,
Trời buồn se lạnh nắng ơ thờ,
Bao ngày xa vắng lòng vương vấn
Anh có mừng vui hay hững hờ?
Anh hỡi tình còn xanh không anh,
Có còn huyền ảo ánh trăng thanh
Biển xưa dào dạt miên man sóng
Cao nguyên gió lộng nắng mong manh
Thuở ấy bên anh tình ngất ngây,
Đà Lạt ngàn hoa mộng vơi đầy,
Em có ngờ đâu tình yêu dấu,
Thành vết thương lòng sao khó phai.
Em nhớ mình yêu thương đậm sâu,
Ngọt ngào ngày tháng dấu yêu đầu,
Tin yêu em vội trao tình mộng,
Em lỗi lầm - tình bỗng hư hao!
...Anh như cánh bướm lượn vườn hoa,
Bay xa - còn gì nữa đời ta,
Em rạn vỡ - nát tan một thuở,
Cuối đông buồn hạnh phúc vời xa.
Trách gì nhau tiếc tình dang dở,
Tiếc cuộc tình bỗng chốc xanh xao,
Gặp nhau đây sao lòng bỡ ngỡ,
Con bướm vàng và cánh hoa xưa!
Thời gian ơi, có bao giờ trở lại,
Để cho tôi tiếp nối cung đàn,
Dây đã chùng âm buồn tê tái,
Còn gì không - dĩ vãng tàn phai?
Phạm Thị Minh-Hưng.
(Viết cho những cuộc tình tan vỡ)
Gặp lại anh một sớm mùa thu,
Trời buồn se lạnh nắng ơ thờ,
Bao ngày xa vắng lòng vương vấn
Anh có mừng vui hay hững hờ?
Anh hỡi tình còn xanh không anh,
Có còn huyền ảo ánh trăng thanh
Biển xưa dào dạt miên man sóng
Cao nguyên gió lộng nắng mong manh
Thuở ấy bên anh tình ngất ngây,
Đà Lạt ngàn hoa mộng vơi đầy,
Em có ngờ đâu tình yêu dấu,
Thành vết thương lòng sao khó phai.
Em nhớ mình yêu thương đậm sâu,
Ngọt ngào ngày tháng dấu yêu đầu,
Tin yêu em vội trao tình mộng,
Em lỗi lầm - tình bỗng hư hao!
...Anh như cánh bướm lượn vườn hoa,
Bay xa - còn gì nữa đời ta,
Em rạn vỡ - nát tan một thuở,
Cuối đông buồn hạnh phúc vời xa.
Trách gì nhau tiếc tình dang dở,
Tiếc cuộc tình bỗng chốc xanh xao,
Gặp nhau đây sao lòng bỡ ngỡ,
Con bướm vàng và cánh hoa xưa!
Thời gian ơi, có bao giờ trở lại,
Để cho tôi tiếp nối cung đàn,
Dây đã chùng âm buồn tê tái,
Còn gì không - dĩ vãng tàn phai?
Phạm Thị Minh-Hưng.
***
Bài 24/
GẶP LẠI TÌNH XƯA
(Gặp bạn cũ sau 45 năm lưu lạc)
Mình gặp nhau rồi yêu dấu ơi,
Trời mây bỗng đổi sắc tuyệt vời
Gió nhẹ mơn man làn tóc rối
Tình ta bóng mát thắm hương đời.
Cõi tình say đắm hồn chơi vơi,
Nụ cười duyên e ấp đôi môi
Đời đã nhuộm thêm màu xanh mới
Mắt thôi buồn nhung nhớ xa xôi
Mình đã có nhau tay trong tay
Còn gì hơn nữa giữa đời này
Cành lan thắm nở hương ngây ngất
Ngân Hà lấp lánh ánh trăng say
Tình trốn ở đâu chợt hiện đây
Thoáng như giấc mộng giữa cơn say
Còn chi e ngại đời giông gió
Tình xanh, xanh mãi thế gian này
Phạm Thị Minh Hưng
***
Bài 25/
TÌNH CHUNG ĐỈNH SẦU
Trong bao yêu thương ấy
Em chất ngất tình đầy
Ru hồn vui theo nắng
Lòng buồn như heo may
Tình ta men rượu đắng
Quên hết để mà say
Ngón tay gầy lóng ngóng
Bên nhau tình ngất ngây
Lá thu khua gió dậy
Cho động đậy gối chăn
Thời gian qua rất chậm
Tình như mộng lại gần…
Bây giờ cuối tháng năm
Mưa rơi lòng bâng khuâng
Tình biển xanh sông rộng
Trăng sao đang thì thầm…
Lời yêu vang cùng tận
Yêu mãi cả đời sau
Cùng góp trăng sao lại
Tình chung một đỉnh sầu…
Phạm Thị Minh-Hưng
Trong bao yêu thương ấy
Em chất ngất tình đầy
Ru hồn vui theo nắng
Lòng buồn như heo may
Tình ta men rượu đắng
Quên hết để mà say
Ngón tay gầy lóng ngóng
Bên nhau tình ngất ngây
Lá thu khua gió dậy
Cho động đậy gối chăn
Thời gian qua rất chậm
Tình như mộng lại gần…
Bây giờ cuối tháng năm
Mưa rơi lòng bâng khuâng
Tình biển xanh sông rộng
Trăng sao đang thì thầm…
Lời yêu vang cùng tận
Yêu mãi cả đời sau
Cùng góp trăng sao lại
Tình chung một đỉnh sầu…
Phạm Thị Minh-Hưng
***
Bài 26/
Cho sầu hiu hắt mắt rưng rưng
Cho phai màu lá chiều sương lạnh
Cho tình se sắt nắng bên song
Thu đến chi Thu ảm đạm lòng
Chiều đi mây xám lẫn sương trong
Hoa cỏ im lìm trong thoáng mộng
Tình xa tình lạc cõi mông lung
Thu hỡi đến rồi thu có đi
Để buồn vương mái tóc tình si,
Đã lỡ yêu thu vàng sắc lá
Thu đi tĩnh lặng cõi sầu bi
Say Thu sao nỡ trách thu sầu
Bơ vơ hồn lặng lẽ canh thâu
Thương bao lá rụng trên đường vắng
Thu đến chi buồn nắng ở đâu?
Phạm Thị Minh-Hưng
***
HOA THUỶ TIÊN
Em như tiên nữ dáng kiêu sa
Lá ngọc mướt xanh trắng mượt mà
Mong manh trong nắng xuân phơi phới
Nụ thơm vàng nhuỵ thắm hồn hoa
Em đến bên xuân hương thiết tha
Chiều xuân ngơ ngẩn dáng ngọc ngà
Thoang thoảng gió qua miền biển nhớ
Áo trắng ngày xưa!... Mơ giấc hoa.
Phạm Thị Minh-Hưng.
***
LẶNG LẼ HOÀNG HÔN
Bâng khuâng thầm lặng ngắm hoàng hôn
Bâng khuâng thầm lặng ngắm hoàng hôn
Hồ nước mênh mông sóng gợn buồn
Nắng chiều phai nhạt tình xa thẳm
Vàng võ mây sầu bay vấn vương.
Mặt trời xuống thấp cuối chân mây
Mơ màng đâu ánh nắng cuối ngày
Hờn dỗi gì không sao lặng lẽ
Khuất dần mờ ảo phía trời tây?...
Cây trơ trụi lá đứng im lìm
Mặt hồ gợn nước ánh lung linh
Một chút nắng vàng rơi rớt lại
Hải âu luân vũ siết bao tình!
Kìa làn mây trắng lững lờ bay
Hiu quạnh hàng cây sầu gió lay
Bầy chim tan tác tìm đâu tổ
Lữ khách u hoài thương nhớ ai?
Phạm Thị Minh-Hưng.
***
Bài 29/
LỐI HOANG
Bỗng dưng ngọn gió vô tình
Bâng khuâng nghiêng ngả gập ghềnh cỏ hoa
Nỗi đau vướng vất la đà
Tả tơi chiếc lá thu sa giữa đường
Ai hay gió lộng vô thường
Miên man bão nổi, phấn hương nhạt nhoà
Mỏi mòn gót ngọc kiêu sa
Trăng vàng lối mộng bao la mịt mùng
Tình giờ lạc cõi hư không
Biết chăng chốn ấy nghìn trùng, có vui?
Hình như ... một chút ngậm ngùi
Biển xa sóng đổ - Tình vơi ngỡ ngàng
Ngõ xưa nắng nhạt sương tan
Lối hoang lỡ bước, thu vàng hắt hiu...
Mênh mang hoa tím bên chiều,
Tình còn chi nữa đã nhiều xót xa!
Bỗng dưng ngọn gió vô tình
Bâng khuâng nghiêng ngả gập ghềnh cỏ hoa
Nỗi đau vướng vất la đà
Tả tơi chiếc lá thu sa giữa đường
Ai hay gió lộng vô thường
Miên man bão nổi, phấn hương nhạt nhoà
Mỏi mòn gót ngọc kiêu sa
Trăng vàng lối mộng bao la mịt mùng
Tình giờ lạc cõi hư không
Biết chăng chốn ấy nghìn trùng, có vui?
Hình như ... một chút ngậm ngùi
Biển xa sóng đổ - Tình vơi ngỡ ngàng
Ngõ xưa nắng nhạt sương tan
Lối hoang lỡ bước, thu vàng hắt hiu...
Mênh mang hoa tím bên chiều,
Tình còn chi nữa đã nhiều xót xa!
Phạm Thị Minh-Hưng
(Gởi K-U căn bệnh thế kỷ...)
SG - T7-13.6.2015
SG - T7-13.6.2015
***
Bài 30/
BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ
BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ
Em đợi chờ ai trông ngóng ai
Thẫn thờ đêm trắng tóc mơ phai
Thu buồn sương lạnh hoàng hôn tím
Nhung nhớ đầy vơi ai có hay?
Em đứng bên song vời vợi sầu
Áng mây lụa trắng bay về đâu
Mình em thăm thẳm hoài thương nhớ
Tình ơi mộng ước tàn phai mau
Bâng khuâng lá úa rụng đầy sân
Theo gió chiều bay chẳng ngại ngần
Xa vắng thật rồi trăng mật ngọt
Tình ơi héo úa cả trời xuân
Hồn em lắng đọng nỗi sầu riêng
Tìm ánh sao khuya gởi nỗi niềm
Nhớ quá bàn tay nồng ấm áp
Bờ môi - Tình thanh khiết dịu êm
Phạm Thị Minh-Hưng.
SG-T7-11-7-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét