Tĩnh Lặng và Mưa
Tôi ngồi tĩnh lặng, bóng đơn côiMột cõi thinh không với đất trời
Chẳng biết vương buồn hay tưởng nhớ,
Mình tôi mộng mị với hồn tôi
Ơ hờ, một cõi lòng vời vợi,
Chẳng phải buồn mà cũng chẳng vui,
Trống vắng âm thầm trong thoáng mộng,
Còn gì...Dĩ vãng đã xa xôi...
Mưa rơi lặng lẽ mưa không thôi,
Bão rớt, chiều nay gió tả tơi
Thổn thức mưa tuôn hồn lạnh giá
Mưa hoài, ngập lối, nát khung trời...
Mưa mờ-mịt, giọt sầu tê tái,
Cỏ úa hoa tàn, mộng nhạt phai,
Xám ngắt không gian, lòng quạnh vắng,
Ai cho vạt nắng sưởi tình vơi?
Phạm Thị Minh-Hưng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét